80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_69

Cục Bông há mỏ ở trên bàn, rõ ràng cũng bị tạo hình kinh hãi này khiến cho sợ ngây người!

Đứa trẻ ai oán nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm đại hiệp: …

Phụt.

Còn cười! Đứa trẻ căm giận ôm Diệp Cẩn.

“Mặc kệ hắn”. Diệp Cẩn ôm đứa trẻ. “Đi, chúng ta đi ăn cơm trước:

Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Diệp Cẩn, rất nghe lời.

Mấy ngày sau, Diệp Cẩn quả nhiên chế được thuốc giải. Sau khi xác định không có việc gì thì mới cho Tần Thiếu Vũ ăn vào.

Thẩm Thiên Lăng ngồi bên ngoài, không chớp mắt nhìn cửa động.

Cục Bông ngồi xổm trong ngực hắn, nét mặt cũng cực kì nghiêm túc!

Mà trong động, mọi người cũng tập trung tinh thần đứng xung quanh Tần Thiếu Vũ. Thẩm Hàm úp sấp bên giường, toàn thân cực kì khẩn trương!

“Sao vẫn chưa tỉnh?”. Thẩm Thiên Phong cau mày.

“Cần chút thời gian, huống hồ Thiếu Vũ đã hôn mê lâu như vậy”. Diệp Cẩn bắt mạch cho Tần Thiếu Vũ. “Đã tốt hơn mấy ngày trước nhiều”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Đương nhiên không”. Thẩm Hàm nhỏ giọng lầm bầm. “Phi phi phi, gió to mau thổi lời xui xẻo bay đi!”

Thẩm Thiên Phong: …

Chân nhân hứng thú nhìn một lớn một nhỏ.

“Tỉnh rồi!”. Diệp Cẩn vui mừng.

Tần Thiếu Vũ mở mắt, rõ ràng còn chưa thích ứng với ánh sáng.

Thẩm Hàm chạy tới chắn ánh sáng cho hắn.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi”. Thẩm Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm.

Tần Thiếu Vũ chống thân ngồi dậy, trước ngực đau nhức khiến hắn nhíu mày. “Ta bị sao vậy?”

“Ngươi bị Diệt hồn chưởng gây thương tích, có điều phúc lớn mạng lớn không chết”. Diệp Cẩn đỡ hắn.

Tần Thiếu Vũ nhắm mắt hồi tưởng một lát, rốt cuộc nhớ lại chuyện lúc trước, vì vậy bỗng nhiên mở mắt. “Lăng nhi thế nào rồi?”

“Hắn không sao, nhưng không thể vào động hàn ngọc”. Diệp Cẩn nói. “Hôm ấy sau khi ngươi bị thương, chúng ta bèn mang ngươi tới Phượng Hoàng sơn. Tất cả mọi người đều không sao, ngươi đừng lo”

“Phượng Cửu Dạ thế nào rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Hôm ấy Phượng Cửu Dạ quả thật bị ngươi giết chết, có điều bị người hạ cổ, cho nên mới sống lại được”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhưng bây giờ hắn đã bị đốt thành tro rồi, sẽ không thể gây hại cho dân nữa”

“Ai hạ cổ?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Không biết”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Ngươi bị thương sinh tử không rõ, mọi người cũng không có tâm trạng đi điều tra, chỉ có quan phủ điều tra tượng trưng thôi, chắc cũng không có thu hoạch gì”

“Việc này quan trọng, tất nhiên phải mau chóng…”

“Khụ khụ!”. Chân nhân ho khan hai tiếng cắt ngang Tần Thiếu Vũ. “Lăng nhi vì ngươi mà mỗi ngày mất ngủ, lấy nước mắt rửa mặt, ngươi đã tỉnh rồi sao không mau đi xem hắn?”

Diệp Cẩn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn chân nhân. Rốt cuộc phải đọc bao nhiêu sách ở dân gian mới có thể lưu loát nói ra những lời này?

Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ Thẩm Thiên Phong. “Mau đỡ ta ra ngoài”

Thẩm đại hiệp chậc lưỡi. “Ông trời có mắt, ngươi cũng có ngày hôm nay”

Thẩm Hàm lẩm bẩm. “Giậu đổ bìm leo”

Thẩm Thiên Phong: …

Tần Thiếu Vũ lúc này mới chú ý đến đứa trẻ bên giường, thấy rất đáng yêu, vì vậy vươn tay bóp bóp mặt hắn. “Ở đâu ra vậy?”

“Bị phượng hoàng mang lên núi”. Thẩm Hàm dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ta là Thẩm Hàm, ý nghĩa là trời sắp sáng!”

“Thẩm?”. Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Phong. “Con ngươi ư?”

Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp nói, đứa trẻ đã kiên định lắc đầu. “Không phải!”

Cũng không cần dùng ánh mắt chán ghét thế chứ! Thẩm đại hiệp ngứa răng.

“Hắn xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi, có điều chuyện này để sau hãy nói”. Diệp Cẩn ôm đứa trẻ lên. “Ngươi mau đi xem Lăng nhi đi, mấy ngày nay hắn rất lo lắng cho ngươi”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, để Thẩm Thiên Phong đỡ xuống giường.

“Hay là ta ôm ngươi nhé?”. Thẩm Thiên Phong thấy Tần Thiếu Vũ hành động không tiện, vì vậy đề nghị.

Tần Thiếu Vũ lập tức làm ra vẻ mặt ghê tởm.

“Ê!”. Thẩm Thiên Phong giận dữ. “Lúc ngươi nửa chết nửa sống chính là ta ôm ngươi tới nơi này!”. Biết ơn chút đi!

“Ta phải tắm lá bưởi mười lần mới được!”. Tần Thiếu Vũ vịn vai Thẩm Thiên Phong, không nhịn được nói. “Mau dẫn ta ra ngoài!”

Thẩm Thiên Phong cắn răng. “Nếu không phải sợ Lăng nhi lo lắng…”

Tần Thiếu Vũ sắc bén cắt ngang. “Một đại nam nhân mà suốt ngày cứ càu nhàu!”

Thẩm Thiên Phong hít sâu một hơi, tránh cho mình nhịn không được mà đánh hắn hôn mê lần nữa.

Đứa trẻ nằm sấp trên vai Diệp Cẩn, thích thú nhìn hai người cãi nhau.

Tuy không giống trong lời đồn, nhưng những người ở đây đều rất tốt…

CHƯƠNG 116: TỈNH DẬY RỒI THẬT TỐT!

Thời gian từng chút trôi qua, Thẩm Thiên Lăng cực kì nóng ruột chờ ngoài động, còn định mặc kệ hàn độc mà vào xem rốt cuộc thế nào.

Cục Bông tự chơi một mình thì thấy hơi chán, vì vậy lắc lư chạy tới, xoè cánh muốn được gãi.

Thế nhưng Thẩm tiểu thụ rõ ràng không có tâm trạng chơi với nó, thậm chí không thèm nhìn nó một cái.

“Chíp!”. Cục Bông ngẩng đầu ra sức kêu.

“Đừng ồn!”. Thẩm Thiên Lăng nắm mỏ nó lại.

Ánh mắt Cục Bông lập tức đau thương, nhỏ giọng kêu chíp chíp biểu thị sự bất mãn, đồng thời chờ mong được chơi trò tung lên cao.

Một khắc sau, Thẩm Thiên Lăng quả thật đứng dậy.

“Chíp!”. Cục Bông lập tức lên tinh thần, xoè cánh chuẩn bị được tung lên trời!

Thế nhưng Thẩm Thiên Lăng trực tiếp lướt qua người nó, cơ bản không phải chơi tung hứng!

Cục Bông cảm giác mình bị lừa đảo!

Người mình lo lắng nhiều ngày rốt cuộc tỉnh dậy, Thẩm Thiên Lăng chạy thẳng đến trước mặt Tần Thiếu Vũ, không biết nên nói cái gì.

Nhưng Thẩm Thiên Lăng cũng không cần phải nói gì, vì một khắc sau Tần Thiếu Vũ đã vươn tay ôm hắn vào lòng.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh”. Giọng Thẩm Thiên Lăng hơi khàn khàn.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ siết chặt tay. “Không sao rồi”

“Chíp!”. Cục Bông cũng phành phạch chạy tới, sung sướng nhảy lên vai Tần Thiếu Vũ.

Đúng là một nhà ba người!

“Tốt quá”. Thẩm Hàm ở một bên cười tít mắt.

“Lần này cũng nhờ có ngươi”. Diệp Cẩn bóp bóp mặt hắn. “Có muốn gì không? Xem như là thưởng cho ngươi”

Thẩm Hàm suy nghĩ một chút. “Ta muốn học võ công”

“Được thôi”. Diệp Cẩn cực kì dứt khoát chỉ qua một ngón tay. “Hắn dạy ngươi”

“Ta dạy?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy sửng sốt.

“Không muốn”. Đứa trẻ nằm sấp trên vai Diệp Cẩn nói thầm.

Thẩm Thiên Phong: …

Lão tử còn chưa đáp ứng dạy ngươi nha!

“Vậy ngươi muốn học ai?”. Diệp Cẩn hỏi.

Trong mắt đứa trẻ đầy chờ mong, kề vào tai hắn nhỏ giọng nói. “Tần cung chủ!”

“Thân thể nhẹ, khớp xương mềm, ngươi luyện không được võ công của Thiếu Vũ”. Chân nhân lắc đầu. “Thẩm gia mạnh nhất là khinh công, ngươi luyện thích hợp hơn”

Thẩm Hàm chu miệng nhìn chân nhân, đáy mắt tràn ngập ý tứ “Thật không thể theo Tần cung chủ sao”!

Chân nhân mỉm cười lắc đầu.

Đứa trẻ đành không cam lòng nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm đại hiệp: …

Ngươi làm ra vẻ mặt gì thế này?

“Thật ra khinh công cũng rất oai phong”.Diệp Cẩn ôm đứa trẻ sai khiến Thẩm Thiên Phong. “Ngươi biểu diễn một chút cho hắn xem đi!”

Thẩm Thiên Phong đỡ trán. “Ta không phải làm xiếc”

Đứa trẻ cười khanh khách.

“Mau lên!”. Diệp Cẩn nhướn mày.

Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác ngoài cam chịu thoả hiệp.

Cực kì thê nô!

Thẩm Thiên Lăng đang khe khẽ thì thầm với Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh, không chú ý tới những người còn lại đang nói gì, bỗng dưng thấy đại ca hắn bay vèo lên cây, vì vậy giật mình. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đừng để ý tới hắn”. Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng lên hôn nhẹ. “Đợi ngươi gả tới Truy Ảnh cung rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng cắt đứt quan hệ với hắn”

“Chíp!”. Cục Bông cũng hất đầu tỏ ra tán thành.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đứa trẻ mở to hai mắt ra sức tìm trên cây, muốn xem Thẩm Thiên Phong rốt cuộc trốn tới nơi nào rồi, phía sau lại truyền đến giọng nói quen thuộc. “Ở đây”

Quay đầu lại bỗng nhiên thấy người, đứa trẻ cực kì giật mình. “Ngươi xuống lúc nào thế?”

“Có học không?”. Thẩm Thiên Phong nhướn mi.

“Học!”. Lần này đứa trẻ rất sảng khoái.

“Quyết định vậy đi”. Chân nhân ôm đứa trẻ trở về. “Chúng ta tìm binh khí cho ngươi trước”

“Được!”. Mắt đứa trẻ sáng long lanh, khuôn mặt cũng hưng phấn đỏ bừng.

“Ngươi thấy hắn có thích hợp luyện võ không?”. Diệp Cẩn nhìn theo bóng lưng hai người hỏi.

“Tuy hơi lớn tuổi nhưng khung xương không tệ, nếu có thể chịu khó thì cũng luyện thành tài”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tạm thời thử xem sao”

Diệp Cẩn gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, cùng mọi người đỡ Tần Thiếu Vũ về lầu trúc.

Buổi trưa, Diệp Cẩn đang sắc thuốc trong bếp, Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh hắn, Thẩm Hàm và chân nhân đang ở trong phòng mài kiếm. Cục Bông đi một vòng cũng không tìm được ai chơi với mình, vì vậy không thể làm gì khác ngoài lắc lư chạy về phòng, nằm sấp trong ổ ngủ trưa.

“Lại mập lên nữa rồi”. Tần Thiếu Vũ ngồi trên giường cảm thán.

“Phải không?”. Thẩm Thiên Lăng buồn bực bóp bóp khuôn mặt mình.

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ta đang nói con trai”

“Gần đây nó ngày càng ăn nhiều”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Lại bắt đầu kén ăn!”. Thật khó nuôi!

“Nó béo lên, còn ngươi trên mặt chẳng còn chút máu nào”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Mấy ngày nay bị doạ phải không?”

Đâu chỉ có bị doạ… Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ. “Lần sau ngươi đừng vì ta…”

“Lần sau ta sẽ bảo vệ tốt ngươi”. Tần Thiếu Vũ cắt ngang hắn. “Chuyện này sẽ không phát sinh lần thứ hai”

Lời này thật cực kì khí phách và cực kì cảm động! Cho nên thời điểm này nhất định phải có hôn môi triền miên!

Hai đôi môi quấn lấy nhau, Cục Bông quyết đoán vùi đầu dưới cánh – vì theo kinh nghiệm trong quá khứ, kế tiếp sẽ có tiếng giường kẽo kẹt và âm thanh ưm ưm a a! Cơ bản không thể ngủ được! Nếu không may, không chừng còn bị ném ra ngoài trùm quần áo vào đầu.

Thật đáng ghét! Cuộc đời làm chim thật tối tăm!

“Chíp!”. Cục Bông giận dữ bày tỏ một chút kháng nghị!

“Tới đây!”. Tần Thiếu Vũ vươn tay với nó.

Cục Bông đứng trên bàn, bình tĩnh cân nhắc xem nếu lát nữa hai người bọn họ lăn qua lăn lại trên giường, mình có thể bị đè chết hay không.

Vấn đề này rất nghiêm trọng!

“Mấy hôm ta hôn mê, nó ăn nhiều quá nên phát ngốc sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đứng dây cởi áo ngoài – vì hắn thấy trong phòng hơi nóng.

Cục Bông lập tức xoay người chạy ra ngoài – quả nhiên lại sắp bắt đầu!

Thẩm Thiên Lăng: …

“Kệ nó đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Kể chuyện đứa trẻ kia xem”

“Hắn bị phượng hoàng mang lên núi, chân nhân chỉ nói chúng ta phải đối xử tốt với nó, không cho hỏi thân thế và lai lịch”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có điều nhờ hắn mang độc dược tới mà Diệp đại ca mới nghiên cứu được giải dược cho ngươi, xem như thiếu hắn một ân huệ”

“Không cho hỏi ư?”. Tần Thiếu Vũ dường như suy nghĩ điều gì đó.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi có ý tưởng gì sao?”

“Có, nhưng phải xác định rõ rồi mới nói cho ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.

“Đừng có lấp lửng thế chứ!”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Mau nói đi”

“Lấy hôn để đổi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hôn mười cái”

Thẩm Thiên Lăng: …

Có chừng mực chút đi!

“Không hôn thì không nói”. Tần Thiếu Vũ cực kì đê tiện.

“Thành thật chút đi!”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Có hôn hay không?”

“Mới hôn xong rồi!”. Thẩm tiểu thụ nhắc nhở.

“Đó là ta hôn ngươi, khác nhau!”. Tần Thiếu Vũ cách một lớp áp bóp bóp cái bụng mềm.

“Vậy ngươi đừng nói, để ta đoán!”. Cực kì khí phách.

“Thật ư?”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng.

Ngươi đừng dùng ánh mắt “Biết ngay là ngươi không đoán được” này nhìn ta chứ! Thẩm Thiên Lăng bực tức nói. “Dù gì ngươi cũng không quan tâm đến ta!”

“Ta không quan tâm ngươi ư?”. Tần Thiếu Vũ buồn cười, nhẹ nhàng bóp mặt hắn. “Lặp lại lần nữa thử xem”

Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Ta định ngày mai không ăn cơm, sau đó sẽ đánh cho chân nhân một trận”

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tại sao phải đánh sư phụ một trận?”

Thẩm tiểu thụ sắc bén nói. “Ngươi xem, ngươi quả nhiên không hỏi vì sao ta không ăn cơm!”

Tần Thiếu Vũ: …

“Bội tình bạc nghĩa”. Thẩm Thiên Lăng cảm thán.

Sau đó hắn bị kéo qua hôn suốt mấy phút.

“Ô!”. Thẩm tiểu thụ căm giận kháng nghị. Nói hôn là hôn, tình tiết này quả thật không thể cẩu huyết hơn nữa, mau buông ra!

Tần Thiếu Vũ nắm chặt hông hắn, thành thạo quấn hút lấy cái lưỡi mềm mại, sau một lúc lâu mới chịu buông ra.

Đôi môi Thẩm Thiên Lăng cực kì đỏ hồng, ánh mắt cực kì oán giận!

“Còn muốn nghe không?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng cân nhắc một chút. “Nghe”. Cực kì không khí phách!

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, giúp hắn chỉnh lại mấy sợi tóc rối. “Ngươi nghĩ hắn có phải con của Thiên Phong không?”

Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh.

“Cũng là cháu ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại. “Một mình ta sao?”

Tần cung chủ nhanh chóng đổi giọng. “Hai chúng ta”

Vậy mới đúng… nhưng đây hoàn toàn không phải trọng điểm! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục tỏ ra khiếp sợ. “Con của đại ca ư?”

“Đoán thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta cũng không chắc là đoán đúng”

“Vậy mà ngươi cứ nói như đúng rồi ấy!”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ kĩ một chút. “Nếu vậy thì tốt quá, hình như Diệp đại ca rất thích Thẩm Hàm!”

“Trên núi bây giờ có ai?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Chỉ có mấy người ngươi thấy hôm nay, những người còn lại đều ở dưới chân núi. Tiêu Triển và Ngâm Vô Sương vốn phải đi, nhưng ngươi xảy ra chuyện nên bọn họ cũng tạm thời ở lại Thiên Ổ Thuỷ trại, thuận tiện điều tra xem rốt cuộc là ai hạ cổ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Mọi người trong Truy Ảnh cung cũng ở bên trong Thiên Ổ Thuỷ trại”

“Nếu đứa trẻ kia có độc dược, sư phụ không có khả năng không hỏi rõ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ông ấy gần đây có xuống núi không?”

“Có”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

“Ngày thứ hai sau khi đứa bé đến Phượng Hoàng sơn đúng không?”. Tần Thiếu Vũ suy đoán.

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Sao ngươi biết?”

“Lấy hôn môi đến…”

“Câm miệng!”. Quả thật phiền chết người.

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Chắc đã hỏi ra ai là người hạ cổ từ miệng đứa bé, nên xuống núi giải quyết”

“Vậy tại sao không nói với mọi người?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Tám chín phần là có liên quan đến thân thế đứa trẻ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sư phụ sợ nói ra, thân thế đứa trẻ cũng bại lộ”

Thẩm Thiên Lăng hơi choáng đầu.

“Không hỏi nữa sao?”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn.

“Nếu chân nhân không nói, thì chứng tỏ đứa trẻ có liên quan với đại ca đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Dù sao trên núi cũng chỉ có mấy người chúng ta”

Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Cũng có thể là Diệp Cẩn”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thời điểm này đừng nói đùa chứ!

“Sư phụ không nói, đương nhiên có lý do của hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có một số việc không phải người ngoài nhúng tay vào là có thể giải quyết được, cần phải để đương sự tự hiểu ra”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

“Ta bị thương hôn mê, nếu vậy Thiên Phong cũng không có tâm trạng giải quyết chuyện của hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bây giờ ta đã không sao rồi, quan hệ giữa hắn và Diệp Cẩn cũng nên có kết quả”

“Ngươi nói xem sau khi Diệp đại ca biết được thì có tức giận hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi thấp thỏm.

“Nếu đổi lại là ngươi thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nói mau”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp mặt hắn.

“Trước hết ta sẽ đánh ngươi một trận!”. Thẩm tiểu thụ cực kì bạo lực!

Tần Thiếu Vũ cười, ôm hắn vào lòng. “Yên tâm, cả đời này ngươi cũng không gặp phải chuyện này”

“Thật ra có con cũng rất tốt”. Thẩm Thiên Lăng tìm lời an ủi đại ca hắn.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ sờ cái bụng mềm của Thẩm Thiên Lăng. “Cho nên Lăng nhi phải cố gắng sinh cho ta một đứa”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi thật đáng ghét!

CHƯƠNG 117: CỤC BÔNG RẤT HOANG MANG!

Dù sao cũng bị trọng thương hôn mê nhiều ngày, nên dù độc trên người Tần Thiếu Vũ đã được giải trừ gần hết, Thẩm Thiên Lăng vẫn không yên lòng. Sau khi thấy Tần Thiếu Vũ ngủ rồi, Thẩm Thiên Lăng bèn chạy xuống bếp nấu canh, cực kì đức hạnh!

“Chíp!”. Cục Bông ngồi xổm trên đống củi nhìn thịt bò, ánh mắt hơi đói khát.

“Ra sân đi”. Thẩm Thiên Lăng đút vào miệng nó một miếng thịt nhỏ.

Tâm trạng Cục Bông lập tức tốt lên, xoay người ra khỏi bếp định đi chơi, lại thấy Thẩm Thiên Phong đang đứng ngoài sân, vì vậy lắc lư chạy tới muốn chơi tung hứng!

Tất nhiên Thẩm đại hiệp không để ý tới nó!

“Chíp!”. Cục Bông ngẩng đầu đầy MOE!

Thẩm đại hiệp vẫn không để ý tới nó!

“Chíp chíp chíp!”. Cục Bông giống như keo dính mà nằm sấp lên chân hắn!

Thẩm đại hiệp khom lưng muốn nắm mỏ nó lại!

Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt, cửa phòng bên trái lại mở ra, Diêp Cẩn dụi mắt bước tới. “Ngươi đang chơi với tiểu phượng hoàng hả?”

“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Phong lập tức ôm Cục Bông vào lòng, nhìn qua cực kì yêu thương!

Diêp Cẩn đón lấy tiểu phượng hoàng, ôm nó ngồi trên ghế đá.

“Sao không nghỉ ngơi nhiều chút đi”. Thẩm Thiên Phong rót chén trà cho Diêp Cẩn. “Mới ngủ chưa tới một canh giờ”

“Bây giờ ngủ thì tối không ngủ được”. Diêp Cẩn đặt tiểu phượng hoàng lên bàn. “Thiếu Vũ thế nào rồi?”

“Hắn không sao, Lăng nhi đang nấu canh cho hắn”. Thẩm Thiên Phong hỏi. “Tối nay ngươi muốn ăn gì?”

“Ta phải xuống núi mua thảo dược, tiện thể đi ăn luôn”. Diêp Cẩn nói. “Mua cho đứa trẻ mấy bộ đồ nữa”

“Vậy ngươi cũng xuống núi đi!”. Sau khi Thẩm Thiên Lăng nghe được thì ló đầu ra khỏi bếp, dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn đại ca hắn. “Nhớ mua cho ta một túi bánh hoa quế”

Thẩm Thiên Phong: …

“Không cần”. Thấy Thẩm Thiên Phong không nói lời nào, Diêp Cẩn buông chén trà xuống. “Ta mua lên núi cho ngươi là được”

“Không được!”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt. “Dưới chân núi hỗn loạn như vậy, lỡ gặp phải dư nghiệt của Ma giáo thì làm sao bây giờ!”. Cực kì nguy hiểm!

“Ta theo ngươi xuống núi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hôm nay dưới chân núi có hội hoa đăng, chúng ta đi xem”

WELL-DONE! Thẩm Thiên Lăng mãnh liệt khen ngợi đại ca của hắn một chút! Hội hoa đăng rất hay, nghe vào đã thấy lãng mạn!

Diêp Cẩn cũng không nhiều lời nữa, xoay người vào phòng thay quần áo.

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn đại ca hắn – đại hiệp cố lên!

Thẩm Thiên Phong sờ mũi, tuỳ tiện búng đầu Cục Bông một cái để tỏ ra mình vẫn thoải mái, không hề khẩn trương!

Cục Bông vốn đang chơi một mảnh cánh hoa, bất chợt bị búng một phát, vì vậy choáng váng lảo đảo vài bước, nằm bẹp trên bàn!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Cực kì hoang mang, cực kì tai bay vạ gió!

Thẩm Thiên Lăng đỡ trán, con ta vốn đã ngu rồi, ngươi đừng búng nữa!

Phiền không chịu nổi!

Sau khi nhìn đại ca và đại tẩu song song ra cửa, Thẩm Thiên Lăng quay về bếp khuấy canh, lửa sôi sùng sục cực kì ấm áp!

Đứa trẻ áp ngoài cửa nhìn.

“Í, ngươi chọn xong binh khí rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng vươn tay gọi hắn vào.

“Ừ”. Thẩm Hàm rất hưng phấn, bên hông lộ ra một thanh kiếm ngọc, nhìn vừa tinh xảo vừa đáng yêu. “Sư phụ ta đâu?”

“Sư phụ ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một lát mới phản ứng được hắn đang nói ai, vì vậy nói. “Hắn theo Diệp đại ca xuống núi, chắc khuya mới về”. Đương nhiên nếu thuận lợi không chừng còn trắng đêm không về! Những cặp tình nhân hẹn ước trọn đời ở hội đèn lồng không hề ít, dù sao nơi đó vừa nghĩ đã thấy cực kì lãng mạn!

“A”. Đứa trẻ hơi thất vọng. “Ta còn định luyện võ công”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .